• Facebook
  • Yahoo
  • Google
  • Live
  • Twitter
  • Live
mydung
by On November 30, 2016
136 views

 

VÌ CON KHÁC HỌ

“Đồ dân tộc, tránh xa nó ra, bẩn thỉu”. Vâng! Tôi là một đứa dân tộc- là sản phẩm của một cuộc hôn nhân không tình yêu bởi phong tục tập quán củ dân tộc.Hồi nhỏ tôi đã nghe những câu nói như vậy cả trăm nghìn lần chỉ vì tôi là người dân tộc thiểu số. Khi nghe vâỵ tôi hỏi mẹ : “ Tại sao mấy bạn người Kinh lại nói con bẩn hả mẹ?” Mẹ chỉ cười bảo : “ VÌ CON KHÁC HỌ.” Khi lớn lên một chút tôi hiểu đó là sự miệt thị của một số người dành cho người dân tộc thiểu số như tôi.
Sự xa lánh với tôi không có gì xa lạ, tôi sống cách biệt bạn bè, nói đúng hơn là không ai chơi với tôi-một đứa dân tộc. Ý thức được bản thân tôi vẫn âm ỉ ngọn lửa nghị lực trong mình. Những bữa ăn sắn, ăn ngô, củ mài mẹ đào trong rừng khiến tôi càng có động lực mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mẹ tôi bị bệnh tim từ hồi mẹ còn trẻ, đã mấy chục năm mẹ phải sống với nó, mẹ ngất đi, tỉnh lại, đi bệnh viện như cơm bữa, tôi thương mẹ, nhưng nhà không có tiền chữa bệnh cho mẹ nên xin bệnh viện về nhà.Tiền mua thuốc cũng không có nên mẹ chỉ uống thuốc tự mẹ lấy về cất, hoặc ai cho thuốc gì về bệnh tim thì mẹ uống.
Thế nhưng, khi khỏe lại, vì muốn có tiền cho bốn anh em tôi ăn học, mẹ lại đi làm thuê, đi bộ cả ngày trời vào rừng sâu hái nấm để bán, mẹ làm đủ nghề chỉ một điều duy nhất để chúng tôi có tiền học. Ba tôi thì bị bệnh đau lưng, những hôm đi cày thuê về ba lại đau nhức không làm được gì nặng. Lên cấp 2, mẹ tôi ốm nặng hơn, không chỉ những cơn đau vì bệnh tim hành hạ mẹ mà còn cả những dấu hiệu về thần kinh không ổn định. Mẹ tự nói, tự cười, mẹ đi lang thang khắp xóm,hết nói hết cười lại ngất đi. Có lẽ vì tình yêu của mẹ dành cho anh em chúng tôi quá lớn nên mẹ không cho phép mình ốm lâu như vậy, sức khỏe của mẹ dần ổn định hơn. Tôi đi học một buổi, một buổi chăn bò và đi mót mì, mót lúa, đi làm thuê để có tiền mua quần áo, bút thước.Tôi không có tiền để học thêm như các bạn người Kinh nên tôi tự mượn số sách ít ỏi của thư viện trường và hỏi mượn thêm của thầy cô để học.Tôi tự hứa với bản thân mình sẽ nỗ lực hết sức, sẽ “ KHÁC” họ như chính lời mẹ tôi nói.Và rồi tôi đã dùng lời hứa của mình để đạt được món quà dành tặng ba mẹ là Tấm giấy chứng nhận giải ba học sinh giỏi cấp huyện, giải nhì học sinh giỏi cấp tỉnh môn Ngữ Văn và giải khuyến khích môn Giải toán trên máy tính cầm tay hồi lớp 9.Thật hạnh phúc vì đó là món quà lớn nhất tôi làm được để dành tặng ba mẹ từ nhỏ đến giờ.
Lên cấp ba, mỗi lần nghỉ hè, tôi lại lắng xắng tìm việc làm thêm, tôi bắt đầu kì nghỉ hè đầu tiên của mình ở cấp 3 là trông em bé, sau đó là chạy bàn cà phê, rửa chén trong quán ăn,bán tạp hóa… Vất vả nhưng tôi thấy thật vui vì đỡ được ba mẹ,lại có tiền trang trải học tập. Lên 12, tôi lại ôn thi học sinh giỏi môn Địa Lí, tôi đạt giải ba cấp tỉnh khối 12, và 12 năm liền tôi là học sinh khá, giỏi. Tôi đăng kí thi Đại học khối C, tôi chọn nhành Sư phạm Văn của Đại học sư phạm Huế. Ngày tôi chuẩn bị đi thi Đại Học là ngày ba tôi phải đi cày thuê nhiều hơn để có tiền cho tôi đi. Cũng bởi vậy mà lưng ba lại đau nặng hơn. Cầm 1 triệu đồng mồ hôi nước mắt của ba một mình từ Kon Tum ra Huế tôi đã khóc, khóc vì thương ba,vì sự vất vả hi sinh của ba,khóc vì tủi thân khi chúng bạn cùng thi có ba mẹ, người thân bên cạnh.Tôi tự đi, tự thuê trọ, tự lo ăn uống,tự thi, tự về.Và rồi tôi cầm trên tay mình tờ giấy báo nhập học của trường Đại Học Sư Phạm Huế với 23 điểm cả điểm cộng niềm hạnh phúc như vỡ òa. Vừa vui vừa lo lắng, vì sợ không có tiền đi học.
Lẽ nào mình phải kết thúc ước mơ ở đây sao? Không, không thể!Nhưng mà học thì lấy đâu ra tiền để học nhỉ? Hàng ngàn câu hỏi cứ chạy trong tâm trí tôi,ám ảnh tôi.Nhưng rồi tôi nghĩ mọi chuyện sẽ có cách giải quyết, ba mẹ tôi an ủi, động viên tôi cố gắng.Tôi xuống thành phố Huế học, tôi vừa học vừa làm thêm. Lên năm 2, anh trai tôi mất, khó khăn lại chồng chất khó khăn, mẹ tôi vì thế mà sức khỏe kém đi nhiều. Đã nhiều lần tôi có ý định nghỉ học nhưng tôi biết có rất nhiều trẻ em người dân tộc thiểu số như tôi muốn đi học mà không được đi học,không được học thêm nên tôi không thể bỏ và vì tôi có ước mơ, tôi đam mê và muốn trở thành một giáo viên thực sự.Tôi muốn làm chút gì đó cho trẻ em nghèo vùng sâu, vùng xa. Tôi sẽ dạy học cho các em miễn phí để tiếp tục đánh thức ước mơ của các em, giúp các em sống tốt.Tôi tin mình sẽ làm được, tôi không cho phép mình gục ngã trước bất kì điều gì, tôi sẽ đứng vững trên đôi chân của mình. Tôi không thể từ bỏ ước mơ của mình chỉ vì khó khăn. Mẹ tôi nói tôi khác họ vì tôi là người dân tộc thiểu số. Vâng, tôi tự hào về điều đó và tự hào về những gì tôi làm được, những gì tôi cố gắng. Từ tận sâu trong đáy lòng tôi muốn cảm ơn mẹ đã mang đến cho con nhận thức, thông điệp : “ VÌ CON KHÁC HỌ” để con biết con phải làm gì và nên làm gì,cảm ơn ba đã yêu thương, ủng hộ con, cảm ơn sự nghiệt ngã của cuộc sống đã giúp tôi có được “tôi” hiện tại.Cảm ơn những người bạn chê tôi là người dân tộc đã cho tôi nghị lực, niềm tin, ý chí.Và tôi tự hào vì “TÔI LÀ NGƯỜI DÂN TỘC THIỂU SỐ”.
Theo moreyou.com.vn
Posted in: Bút ký - Truyện
Be the first person to like this.