• Facebook
  • Yahoo
  • Google
  • Live
  • Twitter
  • Live
Mat ma Champa
by On November 19, 2013
330 views

- Lạy chúa! Em bê cái này từ đâu ra?

- Trên đài thờ.

Người đàn ông nhìn theo chỉ tay của vợ về cuối đường hầm hun hút và nhận ra rằng mình đang ở đoạn đầu của một cung điện. Còn vô số điều hấp dẫn và lạ mắt vẫn đang chờ ông ở phía trước. Định đi tiếp nhưng môt sức mạnh vô hình đã ghìm chặt ông lại. Giận dữ và kinh ngạ, ông chỉ tay lên linh vật.

- Em...em định mang nó đi đâu?

- Mang về Mỹ Sơn.

Viên kiến trúc sư thốt lên kinh ngạc:

- Về Mỹ Sơn?

Mặc dù hiểu được nỗi lòng khao khát cháy bỏng tìm lại báu vật thiêu đốt trong trái tim vợ ông bấy lâu nay, nhưng ông không ngờ cô ta lại xốc nổi như vậy. Chỉ mấy phút trước đây, nàng còn là phụ nữ non gan e thẹn, vậy mà chỉ trong phút chốc, phép thuật nào đó đã biến cô trở nên ngang nhiên đến điên loạn như thế.

- Không được, - Ông dứt khoát xua tay, - Những thứ nằm trên đài thờ là bất khả xâm phạm!

- Đây là báu vật của người Chăm. - Cô nói đầy thách thức - Nó phải trở về với người Chăm.

- Nhưng không phải lúc này, hãy trả lại đài thờ ngay!

- Không được, - Cô bướng bỉnh đáp – Đây là Quốc bảo của Champa, là linh hồn của người Chăm, chúng ta phải có trách nhiệm trả về đúng chốn của nó.

- Hãy nghe anh nói đã - ông xòe hai tay phân bua.- Chúng ta sẽ hồi hương những gì đã bị lấy cắp nhưng chưa phải lúc này. Chúng ta chưa hiểu gì về thánh địa này và sẽ phải trả giá đắt cho sự xốc nổi và ngu dốt.

- Không bây giờ thì bao giờ? Ngoài tôi và anh ra còn ai nữa? – Cô lại lùi xa tầm tay của người chồng như tránh một kẻ phản trắc - Tổ tiên em đã mất bao nhiêu công sức và cả máu để đi tìm nhưng đều thất bại. Đây là cơ hội duy nhất và tôi không thể chờ thêm được nữa. Anh không thuyết phục nổi tôi đâu!

Không chần chừ, người vợ ôm chặt báu vật nặng hàng chục cân lao ra cửa với một sức mạnh kinh ngạc. Nàng bất chấp bóng đêm và sợ hãi khi băng ngang trước mũi thần rắn. Người đàn ông Pháp chỉ biết chạy theo soi đèn cho cô khỏi ngã mà không dám chộp vào người vợ đang nổi cơn lôi đình.

Khi chạm vách đá, người phụ nữ quay phắt lại nhìn ông thế thủ. Nhìn cặp mắt hoang dại mà ông chưa bao giờ nhìn thấy ở người phụ nữa đầu gối tay ấp mấy năm nay, bản năng sinh tồn mách ông không nên dồn ai đó vào đường cùng. Ông lùi lại và tỏ ra lịch lãm như một đàn ông Paris thứ thiệt.

- Anh hiểu và trân trọng suy nghĩ của em. Nhưng chúng ta không thể đón rước thần linh một cách thô bạo như vậy. Đây là di sản của Champa nhưng đã nằm trong lãnh thổ Camboge mấy trăm năm nay. Để mang được nó về chúng ta phải giải quyết nhiều vấn đề lịch sử để lại. Dù sao chúng ta cũng sẽ hành xử đàng hoàng trong luật pháp chứ không phải hành động như những tên ăn cắp!

- Không, sẽ không còn ngày nào nữa, em linh cảm rằng chúng ta không thể quay trở lại đây được nữa.  Chúng ta sẽ vĩnh viễn mất linh vật này!

Người đàn ông Paris len lén sấn tới, chỉ đợi một cái chớp mắt của cô, ông sẽ vồ cướp.

- Đừng động vào tôi - cô dơ cao pho tượng - nếu ông cướp, tôi sẽ đập đầu chết ngay trước mặt ông...

Lời nói này đã đánh gục ý đồ của ông. Đứng chết lặng giữa phòng, mắt ông trân trối nhìn người phụ nữ xinh đẹp và tự hỏi rằng nàng có còn là vợ mình nữa hay không. Sai lầm! Không phải sai lầm khi cưới nàng mà sai lầm khi đưa nàng vào đây. Ngàn lần sai lầm.

- Cô có biết là cô đang xúc phạm thần linh không hả?

Ông chỉ còn biết trút hết tức giận vào lời nói nhưng tiếng gào của ông dội vào vách đá rồi hắt thẳng vào chính mặt ông. Nàng vẫn im lìm dựa lưng vào cánh cửa và không thể nào nhìn thấy dòng chữ đang tỏa ám khí ngay trên đầu cô ta. Ông rùng mình nhận ra dòng chữ Phạn kia là dành cho ông, nó đang chiếu thẳng vào số mệnh ông. Họ nhìn thẳng mặt nhau trong bóng tối, yên lặng đến rợn người. Tiếng tích tích trên chiếc đồng hồ đeo tay đang nhắc nhở ông thời khắc sắp đến. Cửa sẽ mở.

Ông đưa tay nhìn đồng hồ và hốt hoảng khi nhận ra thời khắc chỉ tính bằng giây và cô ta sẽ dễ dàng thoát ra ngoài. Thời gian cứu vãn thần linh của ông sắp hết. Người phụ nữ vẫn nén lặng chờ đợi vì cô biết thời gian đang ủng hộ mình. Trong tích tắc ông biết mình vẫn hoàn toàn làm chủ tình huống. Cánh cửa sẽ không khởi động nếu ông kịp ngắt máng nước. Nhanh như cắt, ông quay đầu lao vụt vào bóng tối, chưa đầy mười giây sau ông đã đứng giữa thác nước.

- Khoan, anh làm gì thế? - tiếng vợ ông hét lên ngay sau lưng - không được tháo nước.

Ông đứng khự lại giữa dòng chảy không phải vì tiếng thét sau lưng mà là âm thanh khác. Ông chiếu đèn lên và kinh hãi khi thấy trần nhà như đang hạ xuống. Tiếng rít của những phiến đá xanh miết vào nhau nghe lộng óc. Ông biết đã quá muộn, lúc này không có sức mạnh nào có thể ngăn cản cỗ máy khủng khiếp kia khi nó đã khởi động.

- Chạy đi! – Ông thét to về phía vợ rồi lao vọt lên bờ trước khi trần nhà sập xuống. Mặc dù bóng tối bao trùm, ông vẫn lao đúng hướng cánh cửa đá đang rung chuyện. Trước ông không xa tiếng bước chân dồn dập của người vợ.

- Dừng lại! Không kịp đâu...- ông hét lên.

Nhà khảo cổ ngũ tuần rướn hết sức lao theo, bốn bề rung chuyển tưởng như một cơn địa chấn đang ập đến. Một tiếng rít nghê tai vang lên cùng với luồng ánh sáng tràn vào. Hình ảnh mong manh bé nhỏ của vợ ông như đang bay khỏi mặt đất hướng về ánh sáng. Và đó cũng là hình ảnh nguyên vẹn cuối cùng mà ông còn thấy về người vợ đáng thương của mình. Tiếng động kinh hoàng vang lên. Tất cả chìm vào bóng tối.

Ông tin rằng vợ mình đã may mắn thoát qua cánh cửa. Định quay lại con suối thì tiếng động lạ trước mặt làm ông chú ý. Nhẹ nhàng ngồi xuống trong bóng đêm, ông linh cảm một sự thật kinh người đã bày ra trước mắt. Ông nhặt vội cây đèn trên sàn rồi chiếu vào nơi phát ra tiếng động. Lạy chúa tôi!

Thân thể nàng bị đứt lìa. Ông khụy xuống để hai cặp mắt kinh hồncủa họ gặp nhau lần cuối. Một làn hơi thều thào hướng về phía ông.

- ...Hãy mang nó... về Mỹ Sơn...

Làn hơi yết ớt tan biến vào hư vô. Người đàn ông Pháp mắt nhòa đi và không còn dám nhìn máu của nàng đang trào ra trước ngực và tưới đẫm lên cả linh vật đang nằm trên tay nàng. Một câu hỏi xoẹt ngang óc ông. Phần thân còn lại của nàng đang ở ngoài hay rơi xuống hầm tối. Rõ ràng ông đã thấy nàng băng qua cửa nhưng không hiểu sao lại bị bật ngược vào trong. Ông soi đèn lên vết thương của nàng và rùng mình kinh hãi khi thấy một bàn tay gân gốc bị chặt ngang cổ tay đang bấu lấy ngực áo vợ mình. Ai? Bên ngoài cánh cửa đá kia là ai? Là người hay quỷ dữ. Ông lạnh gáy khi nghĩ rằng, mình cũng không thể toàn mạng khi ra khỏi đây. Làn máu nóng hổi đã lan ướt dưới chân ông. Đứng chết lặng trên sàn, ông hãi hùng nhìn cách cửa táp đầy máu đang rỏ ròng ròng xuống đất như một máy chém vừa xong ca hành quyết để bảo vệ một chân lí hùng hồn khắc sâu trên đá.

 ‘’Dâng máu cho Ngài! kẻ nào xúc phạm đến thần linh sẽ bị rút sạch máu ba đời dâng lên Ngài’’

Topics: 003366, 003366, 003366
Be the first person to like this.